Vietnam Net
http://vietnamnet.vn/vn/giao-duc/146623/bien-tuong-sai-lac-cua-su-hoc-trong-nha-truong.html
Trích lại từ Tia sáng - TRẦN TRỌNG DƯƠNG
Sử
học là một trong những phân môn của khoa học xã hội và nhân văn đem lại
những LỢI ÍCH VỀ TƯ DUY, nhưng trong nhiều thập kỷ qua môn sử học không
được đưa vào trong nhà trường, thay vào đó là một biến tướng sai lạc
của nó: môn lịch sử.
Sử học và Lịch sử
Sử học là gì? Có thể nói một cách ngắn gọn, sử học là khoa học về lịch sử, hay cao hơn là khoa học về nhận thức lịch sử.
Lịch sử là toàn bộ những sự kiện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng không
ai dám chắc chắn và khẳng định rằng mình có thể nhận thức được đúng đắn
toàn bộ về nó.
Cái lịch sử mà chúng ta biết đến chỉ là những kết
quả sau những chuỗi dài của hoạt động nhận thức, trong đó không tránh
khỏi có sự chủ quan, phiến diện, nếu không muốn nói có khi là sai lầm.
Sai
lầm trong nhận thức lịch sử được tạo nên bởi nhiều nguyên nhân. Có thể
là sai lầm khi ta chỉ có một số dữ liệu giả tạo, hoặc trầm trọng hơn, là
sai lầm về mặt phương pháp luận và mục đích luận.
Sai lầm về phương pháp luận là sai lầm về mặt tư duy, còn sai lầm do mục đích luận là sai lầm về đạo đức khoa học.
Để
tránh sai lầm trong nhận thức lịch sử, người làm sử học tuyệt đối không
được mang trong mình một một đích nào khác ngoài mục đích thuần túy duy
nhất là NHẬN THỨC LỊCH SỬ.
Khi biện hộ rằng vì có lợi cho mục đích dân sinh, có lợi cho mục đích
chính trị mà ta phải chứng minh một dữ kiện lịch sử nào đó, thì việc
chứng minh ấy đã tiềm ẩn sẵn nguy cơ bị thiên lệch, không đúng với thực
tế.
GS Sử học Phan Huy Lê trò chuyện với các học sinh |
Sử học là một khoa học xử lý các nguồn sử liệu để đưa ra nhận thức trung thực về lịch sử, nằm ngoài những định kiến tô hồng hay bôi xấu, nằm ngoài những mục đích có trước, và nằm ngoài những nhiệm vụ chính trị.Người làm sử học phải là người thao tác tư duy trên cơ sở giám định và giải độc sử liệu.
Vì thế, lịch sử - với tư cách là cái được
tái hiện bởi nhà sử học- không phải là một cái gì bất biến, cố định,
vĩnh hằng, mà chỉ là những sử thực tương đối.
Ở thời điểm nhất định, với những tư liệu nhất định, chúng ta chỉ có thể nhận thức lịch sử ở mức độ nhất định. Nhưng nếu như có những phát hiện mới
về sử liệu, và những sử liệu ấy được xử lý bằng phương pháp mới, góc
nhìn mới, thì chúng ta sẽ có nhận thức mới.
Nhận thức là một quá trình tiệm cận đến lịch sử. Và sử học thực
chất là một trò chơi trí tuệ để tăng trưởng tư duy về lịch sử (cái đã
qua) và quan trọng hơn cả là để tăng trưởng sự tự tư duy về cuộc sống
hiện tại với tư cách mỗi cá nhân là tác nhân hay nạn nhân của lịch sử.
Như
thế lịch sử như là một trang sách để ngỏ, mà nhà sử học là người tái
dựng nó từ những gì còn sót lại. Cho nên, một triết gia phương Tây đã
từng thốt lên rằng: sử học là cuộc chơi của những người đang sống đối với những người đã chết!
Khác
với các môn khoa học tự nhiên như toán học, sinh học,…, thì sử học với
tư cách là bộ môn khoa học về lịch sử đã không được đưa vào trong nhà
trường trong nhiều thập kỷ qua, thay vào đó là môn lịch sử.
Sở dĩ
có hiện tượng như vậy là bởi chúng ta đã không coi lịch sử như là sản
phẩm của quá trình tư duy, nhận thức về lịch sử. Những kiến thức lịch sử
trong nhà trường được giảng dạy với tư cách nó là những chân lý tuyệt
đối, những sự thực bất di bất dịch, bất khả xâm phạm.
Và “môn lịch sử” không hề chỉ dẫn cho học sinh biết phải làm như thế
nào để tự nhận thức về lịch sử, cũng như nhận thức về cuộc sống hiện
tại, mà nó biến học sinh thành những cỗ máy học thuộc lòng với những sự
kiện cụ thể, những mốc thời gian của lịch sử chính trị được hoạch định
và được cố định bởi các nhà giáo dục.
Mặt khác, các sách giáo khoa được giảng dạy trong hệ thống nhà trường hiện nay chủ yếu là viết về lịch sử chính trị- kinh tế.
Điều
này đã dẫn đến nhiều bất cập. Nó khiến cho học sinh hiểu phiến diện về
mục đích và đối tượng của sử học, đồng nhất lịch sử với lịch sử chính
trị, lịch sử chiến tranh.
Các kiến thức được nêu trong sách giáo
khoa được giảng dạy và được mặc nhận như là những chân lý, những sự thực
bất di bất dịch, không thể sửa đổi. Từ đó, dẫn đến hệ quả quan trọng
thứ ba, là cách giảng dạy lịch sử một chiều, khô khan, áp đặt. Nó biến
lịch sử trở thành một môn học thuộc lòng các sự kiện lịch sử, khiến tư
duy của học sinh bị xơ cứng, và quan trọng nhất là không có nhận thức
bản thân và tư duy của bản thân, cũng như quan điểm của bản thân các em
về lịch sử.
Biên soạn sách giáo khoa theo phương thức mới
Trước
tình hình trên, cần biên soạn lại hệ thống sách giáo khoa lịch sử theo
một phương thức mới, để giúp học sinh cũng như xã hội hiểu thêm về khoa
học lịch sử và quan trọng nhất là tư duy lịch sử.
Trong đó, mỗi
một bài học phải trình bày đủ cơ cấu lịch sử- văn hóa. Trong đó, chính
trị (triều đại, thể chế, kinh thế, thành phần xã hội,…) chỉ là một nửa,
chiếm dưới 50% dung lượng bài giảng.
Còn lại trên 50% là lịch sử
văn hóa (về cách lĩnh vực sâu hơn như: lịch sử ngôn ngữ- văn học, lịch
sử nghệ thuật, lịch sử tôn giáo, lịch sử khoa học, lịch sử văn minh vật chất…).
Sách phải đảm bảo tính đa dạng lịch sử
và tính đa dạng văn hóa theo tiêu chí tộc người. Lịch sử không chỉ là
lịch sử của người Việt, mà còn là lịch sử của 53 dân tộc anh em khác.
Các nhận định và tri thức lịch sử đều phải dựa trên sử liệu gốc. Các tri
thức về lịch sử văn hóa luôn phải đặt HIỆN VẬT KHẢO CỔ lên hàng đầu.
Quan
trọng nhất, lịch sử cần được trình bày như là những tri thức còn bỏ
ngỏ, chưa được giải mã, cần được tìm hiểu, để kích thích tư duy phán
đoán, và óc suy luận của học sinh.
Tất cả những thay đổi trên sẽ
góp phần đưa môn sử học vào nhà trường, biến sử học trở thành một môn
học sống động, rèn luyện về sự độc lập trong tư duy. Bởi tư duy độc lập
sẽ là xung lực để tạo nên sự phát triển xã hội!
Một
ví dụ về nhận thức sử học dưới tác động của mục đích chính trị là nhận
thức về phong trào Tây Sơn. Với chủ ý muốn đề cao nhân dân, sức mạnh của
nhân dân, chúng ta đã chứng minh rằng quân Tây Sơn với những chiến công
lẫy lừng của họ là một biểu hiện sống động cho cuộc chiến tranh nhân
dân, và đại diện tiêu biểu của phong trào đó là người “anh hùng áo vải
cờ đào”- Quang Trung Nguyễn Huệ. Ngay hình ảnh “áo vải cờ đào” cũng đã
được sử dụng như một thủ pháp ở đây? Đoạn trên vốn được trích từ bài “Ai
tư vãn” tương truyền của công chúa Lê Ngọc Hân dùng để khóc chồng: “mà
nay áo vải cờ đào, giúp dân dựng nước xiết bao công trình”. Những lời ai
điếu theo kiểu “cái quan định luận” như vậy hẳn không phải là không có
cơ sở, nhưng các chữ “áo vải” đã được đời sau đặt thành phương trình “áo
vải = nông dân” thì cần phải xem xét lại khi so sánh với những sử liệu
hữu quan. Mặt khác, việc Quang Trung ra Bắc với mục đích “phò Lê diệt
Trịnh” cũng cần giải mã rằng đây là một thao tác chính trị. Chúng ta sẽ
hiểu điều này hơn khi đọc nhiều văn bản địa phương tại miền Bắc, với
danh từ “Tây tặc” để miêu tả tình trạng phá chùa, lấy chuông đồng đúc
súng.
Chúng ta có xu hướng không chấp nhận những góc nhìn khác về Nguyễn Huệ, được phản ánh qua nhiều tư liệu, trong đó điển hình như "Tây Sơn hành” mới được phát hiện, là bài thơ của tiến sĩ Trần Danh Án1. Mặc dù đối với giới nghiên cứu lịch sử, và nghiên cứu văn học thì đây hẳn là một tư liệu vô cùng đặc sắc, nó gợi mở những câu hỏi mới, những góc nhìn mới về một giai đoạn quan trọng của lịch sử Việt Nam, nhưng cho đến nay chưa có một nghiên cứu nào dám đề cập về bài thơ này trên các tạp chí khoa học.
Mặt khác, chúng ta đã an nhiên bỏ qua những mâu thuẫn nội bộ trong anh em nhà Tây Sơn từ việc chia chiến lợi phẩm, cũng như ân oán cá nhân được ghi chép trong sử sách như đoạn trích dưới đây: “Nhạc đã đắc chí, ngày càng dâm ô, bạo ngược, giết Nguyễn Thung, lại thông dâm với vợ Huệ, người đều chê là xấu. Việc đi xâm lấn miền Bắc, của báu ở phủ chúa Trịnh, về cả tay Huệ, Nhạc đòi không cho. Huệ muốn lấy cả đất Quảng Nam, Nhạc cũng không cho, mới thành ra cừu thù hiềm khích nhau. Huệ bèn truyền hịch kể tội ác của Nhạc, đến nỗi bảo Nhạc là giống sài lang chó lợn”2. Chúng ta chưa biết những ghi chép trên (nhất là việc Nguyễn Nhạc thông dâm với em dâu) có phải là sự thực, hay đó là sự bôi bác, thêu dệt của sử quan triều Nguyễn sau này. Nhưng nếu như có được một sử liệu khách quan khác thì hẳn là những ghi chép trên không phải là không có cơ sở3.
Chúng ta có xu hướng không chấp nhận những góc nhìn khác về Nguyễn Huệ, được phản ánh qua nhiều tư liệu, trong đó điển hình như "Tây Sơn hành” mới được phát hiện, là bài thơ của tiến sĩ Trần Danh Án1. Mặc dù đối với giới nghiên cứu lịch sử, và nghiên cứu văn học thì đây hẳn là một tư liệu vô cùng đặc sắc, nó gợi mở những câu hỏi mới, những góc nhìn mới về một giai đoạn quan trọng của lịch sử Việt Nam, nhưng cho đến nay chưa có một nghiên cứu nào dám đề cập về bài thơ này trên các tạp chí khoa học.
Mặt khác, chúng ta đã an nhiên bỏ qua những mâu thuẫn nội bộ trong anh em nhà Tây Sơn từ việc chia chiến lợi phẩm, cũng như ân oán cá nhân được ghi chép trong sử sách như đoạn trích dưới đây: “Nhạc đã đắc chí, ngày càng dâm ô, bạo ngược, giết Nguyễn Thung, lại thông dâm với vợ Huệ, người đều chê là xấu. Việc đi xâm lấn miền Bắc, của báu ở phủ chúa Trịnh, về cả tay Huệ, Nhạc đòi không cho. Huệ muốn lấy cả đất Quảng Nam, Nhạc cũng không cho, mới thành ra cừu thù hiềm khích nhau. Huệ bèn truyền hịch kể tội ác của Nhạc, đến nỗi bảo Nhạc là giống sài lang chó lợn”2. Chúng ta chưa biết những ghi chép trên (nhất là việc Nguyễn Nhạc thông dâm với em dâu) có phải là sự thực, hay đó là sự bôi bác, thêu dệt của sử quan triều Nguyễn sau này. Nhưng nếu như có được một sử liệu khách quan khác thì hẳn là những ghi chép trên không phải là không có cơ sở3.
1 Bài thơ được chép trong ba văn bản Tản Ông di cảo (散翁遺稿 ký hiệu
A.2157), Thù thế danh thư 酬世名書 ký hiệu VHv.2239 và cuốn Danh nhân văn
tập 名人文集 ký hiệu VHv.2432), kho sách Viện NC Hán Nôm. Có thể tìm kiếm
một số bản dịch trên mạng.
2 Quốc Sử Quán triều Nguyễn. Ðại Nam
Liệt Truyện tập II (Ngô Hữu Tạo, Ðỗ Mộng Khương dịch) (1997) Nxb Thuận
Hoá. Huế. tr. 531-532.
3 Hoàng Xuân Hãn, “Thống Nhất Thời Xưa”, trong La Sơn Yên Hồ- Hoàng Xuân Hãn tập II (1998). Nxb. Giáo dục. Hà Nội. tr. 1375
Theo Trần Trọng Dương(Tia Sáng)
No comments:
Post a Comment