http://vanviet.info/van-de-hom-nay/nhung-cau-hoi-chua-duoc-tra-loi/
Nguyễn Thị Từ Huy
Nguyễn Thị Từ Huy
Từ khi Quyết định số 667/QĐ-ĐHSPHN ngày
11 tháng Ba năm 2014 và Quyết định số 708/QĐ-ĐHSPHN ngày 14 tháng Ba năm
2014 được Hiệu trưởng Trường Đại học Sư phạm Hà Nội (ĐHSPHN) ban hành
và bị Đỗ Thị Thoan từ chối, tôi luôn băn khoăn bởi một số câu hỏi,
trong đó có những câu sau đây (dĩ nhiên, phải nói trước rằng đây chỉ là
những câu hỏi mang tính bề mặt, còn có những câu hỏi cho phép chạm tới
những tầng sâu hay những góc khuất của vụ việc, nhưng chúng được để dành
cho dịp khác):
1. Tại sao Hiệu trưởng một trường đại
học lớn, từng có kinh nghiệm hợp tác làm việc với các trung tâm nghiên
cứu nước ngoài, có nhiều công trình đăng tạp chí quốc tế, lại có thể ra
một quyết định vi phạm hết các quy chế, quy trình và thông lệ đào tạo
như thế ?
2. Tại sao ông Hiệu trưởng không cho
Hội đồng Thẩm định (HĐTĐ) và Hội đồng Chấm luận văn cùng làm việc và
cùng đối chất với nhau ? Tại sao ông Hiệu trưởng không cho học viên tự
bảo vệ công trình nghiên cứu của mình, theo đúng các quy trình đào tạo
phải có ?
3. Tại sao ông Hiệu trưởng lại chỉ trao
cho Đỗ Thị Thoan duy nhất cái quyết định mà không trao toàn bộ các văn
bản liên quan, làm cơ sở pháp lý cho quyết định ? Ông sẽ tránh khỏi bị
chỉ trích, hoặc bị chỉ trích ít hơn, nếu minh bạch hóa quy trình ra
quyết định. Minh bạch hóa chỉ có lợi cho ông Hiệu trưởng. Bởi vì dù ông
là người ký quyết định thì các vấn đề chuyên môn vẫn là do HĐTĐ chịu
trách nhiệm. Ông ký quyết định dựa trên đề nghị của HĐTĐ. Nếu ông trao
hết mọi giấy tờ của HĐTĐ cho Đỗ Thị Thoan thì chẳng ai có thể nói gì
ông. Mọi chỉ trích nếu có sẽ tập trung vào HĐTĐ. Nhưng ông đã không làm
như vậy, ông đã tự làm khó cho mình. Điều này thật khó hiểu. Nó khiến
cho người ta phải băn khoăn : vậy có tồn tại cái gọi là HĐTĐ không, hay
đó chỉ là một Hội đồng ma ? Còn nếu HĐTĐ có thật, phải chăng ông Hiệu
trưởng không có toàn quyền quyết định, ông bị Hội đồng điều khiển và cấm
không cho công bố thông tin ?
4. Câu hỏi này sẽ kéo theo nhiều câu
hỏi khác, ở đây tôi chỉ nêu ra một câu thôi, liên quan đến cái gọi là
HĐTĐ, khi tôi giả định rằng HĐTĐ không đồng ý cho Hiệu trưởng công khai
thông tin về Hội đồng. Xin nhắc lại đây chỉ là một giả định. Chúng ta
cũng chẳng làm gì được khác hơn là giả định, khi mọi thứ đều bị bưng bít
như vậy. Câu hỏi là : Tại sao HĐTĐ không cho phép ông Hiệu trưởng công
bố danh sách Hội đồng, bản nhận xét của từng thành viên Hội đồng, và
Biên bản họp Hội đồng ? Câu hỏi này lại làm nảy sinh một câu hỏi quái
đản khác : Tại sao quyền công bố lại nằm ở HĐTĐ chứ không phải là ở Hiệu
trưởng ? Như vậy có ngược đời quá không ? Ông Hiệu trưởng là người có
quyền thành lập HĐTĐ, vậy tại sao ông lại phải nhượng bộ Hội đồng, khi
Hội đồng không muốn ông công bố thông tin về các hoạt động của họ ? Ở
Việt Nam, người ta đang làm việc theo kiểu gì vậy ? Vụ việc này cho thấy
chẳng có bất kỳ một nguyên tắc nào, chẳng có bất kỳ một logic nào trong
công việc, mà đặc biệt ở đây lại là những công việc khoa học.
Những câu hỏi trên, cho đến thời điểm này, vẫn chưa có câu trả lời.
Tuy nhiên, mới gần đây, trên website
VanVn.net, ông Phan Trọng Thưởng cho công bố « toàn văn bản nhận xét
phản biện của PGS.TS Phan Trọng Thưởng tại Hội đồng thẩm định luận văn
do Trường Đại học Sư phạm Hà Nội thành lập», tôi trích nguyên văn ở
website :
http://vanvn.net/news/14/4614-pgsts-phan-trong-thuong–de-hieu-ro-hon-thuc-chat-cua-mot-luan-van.html
Lúc này tôi không bàn đến nội dung của
bản nhận xét. Tôi sẽ còn trở lại với bản nhận xét phản biện này ở góc độ
thuần túy khoa học, để bàn sâu về trình độ chuyên môn và các phương
pháp làm việc rất có vấn đề của một PGS.TS như ông Phan Trọng Thưởng.
Trừ phi có ai đó trong Hội đồng Khoa học năm 2010 của Đỗ Thị Thoan làm
việc này : viết bài chỉ ra những bất cập cùng những lập luận phi khoa
học và yếu kém trong bản nhận xét của PGS.TS Phan Trọng Thưởng.
Ở đây, tôi chỉ nhấn mạnh phát hiện
này : cá nhân ông Phan Trọng Thưởng đã công khai việc mình là thành viên
của HĐTĐ luận văn của Đỗ Thị Thoan. Ông không muốn che giấu điều này.
Như vậy, ít ra công luận được khẳng định một điều : HĐTĐ có thật. Và
công luận đã biết được một thành viên của HĐTĐ.
Sự xuất hiện công khai của ông Phan
Trọng Thưởng khiến cho giả định của tôi ở mục số 4 thành ra sai một
phần. Nghĩa là ít nhất có một thành viên Hội đồng không muốn « tồn tại
trong bí mật », không muốn giấu thông tin, không muốn giấu căn cước.
Nhưng chính điều này lại khiến cho vấn đề trở nên khó hiểu theo một cách
khác : Tại sao ông Hiệu trưởng, cho đến lúc này, vẫn cương quyết không
chịu trao cho Đỗ Thị Thoan những nhận xét của HĐTĐ mà cô đòi hỏi ? Trong
khi đó, thành viên của HĐTĐ, ông Phan Trọng Thưởng, lại đăng công khai
nhận xét của mình cho toàn thiên hạ biết? Rõ ràng, việc làm của ông Hiệu
trưởng và việc làm của ông Phan Trọng Thưởng là mâu thuẫn với nhau. Vấn
đề là : nếu ông Phan Trọng Thưởng công khai được thì sao ông Nguyễn Văn
Minh lại phải giấu ?
Như vậy rút cuộc, ai là người không muốn công khai các thông tin về HĐTĐ và các văn bản của HĐTĐ ? Ông Hiệu trưởng hay HĐTĐ ?
Liệu sự xuất hiện công khai của ông
Phan Trọng Thưởng có phải là một dấu hiệu cho thấy tiến trình minh bạch
hóa bắt đầu chuyển động ? Hy vọng lắm thay !
Và một câu hỏi trong mục số 4 của tôi
phải được xoay chiều : Phải chăng tới đây các thành viên khác của HĐTĐ
sẽ lần lượt xuất hiện công khai cùng với các bản nhận xét của họ, giống
như ông Phan Trọng Thưởng ?
Nếu họ xuất hiện thì cũng thật đáng cho sự mong đợi của công luận bấy lâu nay.
Nếu họ không xuất hiện thì đây sẽ là
một hội đồng khoa học « độc đáo » nhất trong lịch sử đại học : hội đồng
một phần năm (1/5) công khai, bốn phần năm (4/5) bí mật.
Vụ bê bối này, nếu không được giải
quyết thỏa đáng, thì hẳn nhiên, nó không chỉ là một vết nhơ của riêng
một mình ông Nguyễn Văn Minh, riêng một mình HĐTĐ, riêng một mình trường
Đại học Sư phạm Hà Nội hay Bộ Giáo dục và Đào tạo. Nó sẽ trở thành vết
nhơ chung của toàn bộ giới giảng dạy và nghiên cứu Việt Nam, và hơn thế
nữa. Đồng thời nó không chỉ là một vết nhơ, mà còn có thể kéo theo nhiều
hậu quả tệ hại khác.
Chỉ có một cách duy nhất để cứu vãn cho
tất cả, đó là vụ việc được giải quyết đúng theo quy định pháp luật,
đúng theo các chuẩn mực khoa học, và đúng theo các quy trình chuẩn của
đào tạo và giáo dục.
Cho đến thời điểm này, tất cả vẫn chỉ đang ở dạng câu hỏi.
Sài Gòn, ngày 21/4/2014
Nguyễn Thị Từ Huy
Tác giả gửi Văn Việt
No comments:
Post a Comment